Nguyễn Tâm

CHẤP NGÃ ĐỜI


 
Một khoảng trống tâm hồn ôi một khoảng lặng
Khi nghĩ về cuộc đời vất vả lao đao
Có vị đắng cay lẫn vị chua chát nào
Ta từng nếm trải hiểu thêm nhiều định luật


Đuờng nào chông gai lắm trò ma ảo thuật
Toan tính muộn phiền u uất đến già nua
Những vết chân chim hằn sâu đã bao mùa
Vuốt mái tóc đen giờ đây đã ngả bạc


Bao nhiêu hố sâu đẩy đưa vào truỵ lạc
Thói đời thói người sự đốn mạt gớm ghê
Cười nói ngả nghiêng hay đau đớn ê chề
Chung quy cũng chỉ do lòng người u tối


Sống chết bao phen vòng lưỡng nghi tiếp nối
Bóng đêm dần tàn nhường nắng sớm ban mai
Đâu thấy mà răn định số khéo sắp bày
Đời thật vô vị lại quá nhiều mộng mị


Ánh mắt tướng đi thế gian đầy nghi ky.
Lời nói việc làm không chỉ là giản đơn
Lắm lúc vương mang cảnh thù ghét giận hờn
Đạp đổ phủi tay mớ bòng bong rắc rối


Đi tiếp đoạn đường rồi mòn chân mỏi gối
Gác tay qua đầu hấp hối phút tàn hơi
Nghiệp lực nhân sinh nếu tính lỗ tính lời
Trôi trong ngàn kiếp đời luôn mang khổ hạnh


Khối đất trơ trơ những khúc xương trắng lạnh
Ngày trước đoạ hành lôi cuốn bởi phân tranh
Nghiệt ngã oan khiên tháng năm không an lành
Giờ ra bụi cát hoá đồng chung một phận !


Nguyễn Tâm
09 - 23 - 2011

Được bạn: vdn 3.10.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "CHẤP NGÃ ĐỜI"